Câu Kiều “Sầu đông càng khắc càng đầy” từ lâu đã gây nhiều tranh cãi trong giới nghiên cứu văn học. Liệu “sầu đông” có phải là cây xoan, hay mang một ý nghĩa sâu xa hơn? Bài viết này sẽ đi sâu phân tích câu thơ, đối chiếu với các dị bản và ý kiến của các nhà nghiên cứu để làm sáng tỏ vấn đề này.
Các bản Nôm cổ như Liễu Văn đường (1866, 1871), Thịnh Mỹ đường (1879) đều ghi câu này là “愁冬強刻強苔”. Ông Đào Thái Tôn phiên âm là “Sầu ĐÔNG càng KHẮC càng DÀY” và cho rằng “sầu đông” là cây xoan, dựa trên hình ảnh lá xoan dày lên mỗi ngày. Tuy nhiên, cách giải thích này vấp phải nhiều ý kiến phản bác.
Nhiều nhà nghiên cứu, trong đó có tác giả bài viết này, cho rằng “đông” trong “sầu đông” là một động từ, đi cùng với động từ “đầy”, chứ không phải danh từ chỉ cây xoan. Chữ “sầu” ở đây mang nghĩa buồn rầu, nỗi buồn cứ tăng lên theo thời gian, chứ không phải sự phát triển của lá cây.
Nguyễn Văn Vĩnh, khi dịch Truyện Kiều sang tiếng Pháp, cũng dịch “sầu” là “tristesse” (nỗi buồn). Abel des Michels so sánh nỗi sầu của Kim Trọng như một chất lỏng trong bình, càng rót càng đầy.
Ông Đào Thái Tôn cho rằng nếu hiểu “sầu đông” là “nỗi sầu kết đặc như nước đông” thì mâu thuẫn với việc “vật càng đông lạnh càng co lại”. Tuy nhiên, đây là một ngụy biện. Chúng ta thường nói “khối sầu” để chỉ nỗi buồn lớn, kết tụ lại. Nỗi sầu của Kim Trọng “kết đặc lại như nước đông” mang ý nghĩa nỗi buồn chất chứa, dồn nén.
Để hiểu rõ hơn, cần đặt câu thơ trong văn cảnh của Truyện Kiều:
Cho hay là thói hữu tình,
Đố ai dứt mối tơ mành cho xong.
Chàng Kim từ lại thư song,
Nỗi nàng canh cánh bên lòng biếng khuây.
Sầu đông càng khắc càng đầy,
Ba thu dọn lại một ngày dài ghê.
Kim Trọng tương tư Thúy Kiều, “canh cánh bên lòng biếng khuây”, nên nỗi buồn cứ tăng lên, một ngày không gặp mặt mà tưởng như ba thu.
Chữ “đông” ở đây phải được hiểu là một động từ, như “đong” (đong đầy). Nỗi sầu cứ “đông” lại, chất chứa, càng ngày càng “đầy”. Các nhà nghiên cứu Truyện Kiều đều phiên âm chữ “苔” là “đầy”, chứ không phải “dày” như Đào Thái Tôn.
Các bản Nôm về sau có sự thay đổi:
Các bản quốc ngữ về sau cũng chép là “Sầu đong càng khắc càng đầy”.
Phạm Kim Chi (1917) giải thích: “cái sầu càng lắc nó càng thêm, nghĩa là nghĩ đến chừng nào thì thêm rầu chừng nấy”. Bùi Kỷ – Trần Trọng Kim (1925) cho rằng “cái sầu đong cho vơi đi thì chốc lại đầy”. Hồ Đắc Hàm (1929) liên hệ với câu “lòng sầu muôn hộc”, ý nói sầu quá, lắc mấy cũng không vơi.
Tóm lại, “sầu đông” trong câu Kiều “Sầu đông càng khắc càng đầy” không phải là cây xoan. “Đông” là một động từ, chỉ sự dồn nén, kết tụ của nỗi buồn. Câu thơ diễn tả nỗi sầu của Kim Trọng ngày càng chất chứa, dâng trào khi phải xa cách Thúy Kiều. Các nhà nghiên cứu Truyện Kiều từ xưa đến nay đều hiểu theo nghĩa này, chứ không ai cho rằng “sầu đông” là cây xoan như Đào Thái Tôn.
Giáo sư Nguyễn Lân Dũng là một trong những nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học, với hơn 50 năm cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu (Wiki). Ông là con trai của Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, xuất thân từ một gia đình nổi tiếng hiếu học. Trong sự nghiệp của mình, Giáo sư đã đảm nhiệm nhiều vị trí quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân vào năm 2010.
Cảm giác miệng đắng sau khi thức dậy, như thể vừa ăn khổ qua, khiến…
Trong kỷ nguyên số, mạng máy tính đóng vai trò then chốt trong hoạt động…
Mặt trái tiềm ẩn của lưu trữ trực tuyến: Rủi ro và Giải phápĐiện toán…
Độ Xơ Hóa Gan F0-F1 Là Gì? Ý Nghĩa và Cách Điều TrịĐộ xơ hóa…
Chả lá lốt là một món ăn dân dã nhưng lại vô cùng hấp dẫn…
Các Hạng Giấy Phép Lái Xe Máy: Quy Định & Thông Tin Cần BiếtHiện nay,…
This website uses cookies.