Table of Contents
Cuốn sách là không giới hạn và sự áp bức cực kỳ tàn bạo của thực dân châu Âu đã làm tổn thương tinh thần dân tộc và cuộc sống của người dân châu Phi. Người dân châu Phi rên rỉ dưới ách nô lệ của thực dân hung hăng. Vào thời điểm bị xâm chiếm, dân số ở đây là gần 20 triệu, nhưng đến đầu thế kỷ XX chỉ là 8 hoặc 9 triệu. Đế chế thực dân Anh là khai thác chính ở Châu Phi. Họ đã gây ra nhiều vụ thảm sát trong cuộc chiến chống lại người dân Dong Xuan, biến khác thành một vụ giết người khủng khiếp, đánh sập các tù nhân và treo trên tường. Trong Chiến tranh Anh, thực dân Anh đã hoành hành dữ dội, thành lập các trại tập trung để khóa phụ nữ và trẻ em, v.v.
Càng xâm lược tàn nhẫn hơn, những người dân châu Phi càng nổi loạn chống lại sự khốc liệt. Trên đỉnh của phong trào chiến đấu chống lại thực dân, giành độc lập quốc gia là giai cấp tư sản trẻ, các sĩ quan, tầng lớp thượng lưu bị chèn ép và một số nhà truyền giáo. Điều đó tất nhiên có kết quả hạn chế, của cuộc đấu tranh. Nhưng các lực lượng quyết định là một khối lượng lớn người dân, chủ yếu là nông dân – thành phần chính của quân nổi dậy. Tầng lớp lao động mới bắt đầu xuất hiện ở một số thành phố yếu. Nói chung, ở khắp mọi nơi trên lục địa châu Phi, nơi những kẻ xâm lược đến đó là những kẻ nổi loạn chống lại.
1. Phong trào đấu tranh của những người chống lại
Từ 1830 đến 1847 các bộ lạc ở Algeria đã nổi loạn chống lại các thực dân Pháp dưới sự lãnh đạo của Kade.
Kade đã huy động phong trào nổi dậy quốc gia ở khu vực phía tây Maxcava vào năm 1832. Theo khẩu hiệu “Công giáo”, ông có ảnh hưởng lớn trong người Hồi giáo. Vào tháng 6 năm 1835, ông chỉ huy quân đội Anglo phục kích quân đội Pháp và tháng lớn ở La Macla Pass, buộc Pháp phải ký một hiệp ước vào năm 1837. Ông đã tận dụng thời gian để ngừng chiến đấu để chuẩn bị lực lượng, bí mật liên lạc với ông và Morocco để tấn công quân đội Pháp. Năm 1839, ông đã lãnh đạo quân đội tấn công đồng bằng Mitiga. Nhưng chính phủ Pháp đã tổ chức một quy mô lớn, số lượng quân đội Vien Vien lên tới 11.000 rưỡi, với các tướng có kinh nghiệm quen thuộc với các thuộc địa. Kade đã phải trốn với Morocco và trở lại cuộc phản công chiến thắng ở Xi Brahin. Nhưng, sau chiến thắng cuối cùng này, Apolla Kade đã được bao quanh vào năm 1847. Sau đó, sự tức giận đã trở thành thuộc địa của Pháp. Mặc dù sự kháng cự của người dân của người dân đã thất bại, nhưng có một tiếng vang lớn đối với các thuộc địa, và tên của Kade cũng được ghi nhớ sâu bởi các dân tộc bị áp bức.
2. Phong trào giải phóng dân tộc ở Ai Cập
Thực dân Anh và Pháp muốn chiếm giữ Ai Cập, đặc biệt là sau khi khánh thành kênh vào năm 1869. Mặc một chế độ kênh trung lập quốc tế, ông vẫn tìm cách mua cổ phần để tham gia quản lý kênh, tìm cách kiểm soát tài chính Ai Cập. Anh ta đã tận dụng thời gian khi Ixmain (ISMAIL) bị hoàng đế của United King lãng phí, người ngông cuồng đã mượn từ anh ta và người Pháp một lượng lớn tiền múa rối để cuối cùng cho anh ta một cổ xưa vào năm 1875 và từ đó, anh ta đã thúc đẩy cuộc xâm lược của Ai Cập.
Năm 1878 tại Ai Cập thành lập chính phủ được gọi là “Nội các châu Âu” bởi vì trong chính phủ đó, người Anh là Bộ trưởng Bộ Tài chính và Pháp làm Bộ trưởng Bộ Lao động. Chính phủ thuộc thẩm quyền của Nuba Pasa, tìm cách tăng tất cả các loại thuế và giảm quân đội. Điều đó làm cho những người yêu nước tức giận. Vào tháng 4 năm 1879, 300 sĩ quan Ai Cập đã gửi một lá thư cho chính phủ yêu cầu giải phóng các bộ trưởng ngoại giao khỏi chính phủ. Do áp lực của sĩ quan và sự phẫn nộ của quần chúng người Ai Cập, chính phủ đã buộc phải thực hiện yêu cầu đó và thiết lập một nội các mới do loạt PASA đứng đầu, không có bộ trưởng ngoại giao.
Ông cũng như Pháp yêu cầu nhà vua Thổ Nhĩ Kỳ lật ngược Ixmain và đưa Chiph lên ngai vàng. Nhà vua mới (TEWFIK) đã công nhận sự kiểm soát kiểm soát tài chính của Anh và Pháp và giảm số lượng quân đội Ai Cập xuống chỉ còn 18.000. Điều đó làm cho công việc của người dân Ai Cập càng lớn và phong trào giải phóng dân tộc càng cao. Đứng đầu phong trào này là một tầng lớp tư sản non trẻ, lớp sĩ quan trong quân đội Ai Cập, trí thức và một số chủ nhà yêu nước của Ai Cập. Họ ngay lập tức tham gia cùng nhau dưới khẩu hiệu “Ai Cập của người Ai Cập” và thành lập một tổ chức chính trị của Đảng Quốc gia.
Vào tháng 5 năm 1880, một nhóm sĩ quan đã nổi loạn chống lại việc giải thoát các sĩ quan, chống lại những người lính Ai Cập đang làm việc và đòi hỏi sự tôn trọng đối với họ. Đầu năm 1881, Đại tá Atmet Arabi đã đứng đầu một nhóm sĩ quan của cuộc nổi dậy yêu cầu sự ăn năn của bộ trưởng chiến tranh. Atmet Arabi là một đứa trẻ của một nông dân, một chính trị gia của Đảng Quốc gia. Ông hiểu rằng quân đội là lực lượng có tổ chức duy nhất ở Ai Cập và đóng một vai trò quan trọng trong Phong trào Giải phóng Quốc gia. Ông ủng hộ nông dân. Cuộc nổi dậy do Arabi chiếm giữ chiến tranh, bị giam cầm bộ trưởng, yêu cầu Nội các từ chức, yêu cầu củng cố quân đội và yêu cầu soạn thảo một hiến pháp mới. Nhà vua đã phải trả tiền tâm trí của mình với các yêu sách của Đảng Quốc gia và quân nổi dậy. Sau hai thay đổi nội các, Arabi giữ vị trí bộ trưởng chiến tranh. Điều đó làm cho Đế chế thực dân Anh cũng như Pháp khó chịu. Anh ta tổ chức trái đất để vào Ai Cập, nhưng thất bại. Pháp cũng có ý định tổ chức kiểm soát giữa Anh và Pháp đến Ai Cập, nhưng ông đã phản đối vì muốn thống trị Ai Cập một mình. Cuối cùng, Pháp không dám can thiệp. Ông cũng phản đối trong một bức ảnh của hàm được gửi đến Chiuph, yêu cầu nội các đã từ chức, yêu cầu Arabi và đuổi theo các nhà lãnh đạo quốc gia từ Cairo. Nhưng vì cuộc nổi dậy ở Cairo cũng như ở Alłchria, Chiuph không dám làm bất cứ điều gì. Cuối cùng, vào ngày 11 tháng 7 năm 1882, chỉ huy Hải quân Anh đã ra lệnh cho một bản sao 10 giờ để vào Algsria, hạ cánh 25.000 binh sĩ và chiếm giữ thành phố. Bệnh dịch hạch chạy đến Algsria.
Vào thời điểm này, một hội nghị đã được triệu tập tại Cairo bao gồm các đại biểu quý tộc và các sĩ quan Ai Cập. Hội nghị đã tổ chức một bản thân chống lại sự thâm nhập của cuộc thám hiểm của Anh, tuyên bố sự lắng đọng của Chiuphich và bổ nhiệm Arabi làm chỉ huy -Chief của quân đội. Quân đội của Arab bao gồm khoảng 19.000 và 40.000 binh sĩ mới nhập ngũ, với nhiều đạn dược và vũ khí, bao gồm 500 khẩu pháo. Nhưng trong quá trình thực hiện chiến thuật quân sự đó, Đại tá chỉ huy Arabi đã phạm một sai lầm chính trị và quân sự nghiêm trọng rằng ông không củng cố lực lượng chiến đấu trong khu vực Kênh Dao Xuyen và nói rằng các thực dân Anh không thể vi phạm các quy định trung lập của kênh này. Nhưng các thực dân Anh đã không coi thường quy định về việc trung hòa kênh Dao Xuyen nhưng đã sử dụng đường đó để tấn công Ai Cập. Ngày 13 tháng 9 năm 1882 Quân đội Ả Rập đã bị mất. Vào ngày 14 tháng 9, quân đội chính của Anh chiếm kênh Xuye, chiếm Cairo và nhanh chóng chiếm toàn bộ Ai Cập, đánh bại quân nổi dậy, Arabi đã bị bắt và bị lưu đày.
3. Người dân Đông Xudan nổi loạn chống lại thực dân Anh
Đây là một sự kiện lớn trong lịch sử phong trào chống lại người dân châu Phi. Cuộc nổi dậy của người dân Dong Xuan vào năm 1885 đã buộc những kẻ xâm lược phải đình chỉ Sư đoàn Đông Phi trong một thời gian dài.
Trước đây, khu vực Đông Xuan đã ở Ai Cập, nhưng kể từ năm 1882 tách biệt với Ai Cập. Người dân thuộc khu vực phía trên của sông Nin đã thành lập một đội quân tôn giáo do Muhamét Atmed (Muhammed thừa nhận), đó là Moscow (tức là tiết kiệm). Moscow là một nhà truyền giáo trẻ rất quen thuộc ở Xuan. Ông kêu gọi mọi người đứng lên, tổ chức “cuộc chiến kháng chiến” chống lại những kẻ xâm lược nước ngoài, yêu cầu thuế và tuyên bố sự bình đẳng của mọi người. Moscow trở thành “giải cứu”, lãnh đạo của phong trào đấu tranh của người Dong Xu chống lại Đế quốc Anh. Số lượng người tham gia vào cuộc kháng chiến ngày càng rất đồng, mặc dù thiết bị còn thiếu, nhưng rất kiên quyết để tiêu diệt kẻ thù. Cuộc nổi dậy lan rộng trong suốt xu hướng vào cuối năm 1882 vào đầu năm 1883. Điều đặc biệt nguy hiểm cho sự thống trị của ông là quân nổi dậy tràn ngập các khu vực của bờ biển Hồng Hai – gần con đường tiếp tục giữa các thuộc địa của Anh và Anh. Những người nổi dậy khác – thủ đô của Dong Xuan vào tháng 1 năm 1885 và giết chết tướng Anh để giữ ở đây. Người Anh đã bị đuổi ra khỏi Dong Xu.
Cuộc nổi dậy của người Dong Xu chống lại thực dân Anh và Ai Cập chống lại là bản chất của một phong trào để đấu tranh cho giải phóng dân tộc. Sau chiến thắng này, Đông Xuan đã có những thay đổi xã hội lớn. Chế độ bộ lạc cũ bị phá hủy. Các cơ quan cũ đã bị lật đổ và thay vì tầng lớp quý tộc cầm quyền. Thông qua cuộc chiến, các dân tộc thống nhất và dần dần thành lập một tổ chức quốc gia. Sau Moscow (6 – 1885), Apdulabi (Abdullabi) lãnh đạo chính phủ và nắm bắt tất cả các nhà chức trách trong tay họ.
Mười năm sau thất bại là khác nhau, người Anh không dám tấn công Dong Xu. Nhưng trong thời gian đó, tình hình chính trị ở Đông Phi đã thay đổi. Các đế chế tiếp tục xâm chiếm, gián điệp và mở rộng các thuộc địa vào các khu vực gần Dong Xu. Do đó, chính phủ Anh đã quyết định thực hiện các biện pháp khó khăn chống lại Dong Xu, sử dụng quân đội chính để tấn công và tiêu diệt người dân Dong Xuan. Quân đội thám hiểm Anh có 10.000 tên được trang bị đủ đẩy. Cuộc nổi dậy của Dong Xudan có 50.000, nhưng chỉ một phần ba trong số đó là một khẩu súng vào năm 1896, ông đã chinh phục đồng tiền phía đông ở miền nam Ai Cập. Cuộc tấn công của Anh vào thượng nguồn của sông Nin đã chậm và kéo dài trong vài năm. Những người nổi dậy và người dân của Dong Xuan đã chiến đấu với anh hùng và hung dữ, nhưng chắc chắn đã thất bại. Mãi đến năm 1898, người Anh mới bắt giữ người khác sau một vụ thảm sát đẫm máu. Vào tháng 1 năm 1899, ông đã hoàn thành cuộc chinh phạt của Dong Xu.
4. Phong trào đấu tranh giải phóng ở Ethiipi
Trước đây, ETIII được chia thành nhiều quốc gia nhỏ. Vào giữa thế kỷ XIX, Ethiopi bắt đầu thành lập một quốc gia sách. Bên cạnh những thay đổi kinh tế, các yếu tố chính trị cũng được thay đổi. Do mối đe dọa của một cuộc tấn công của các lực lượng thực dân châu Âu, Etiopi đã phải tập hợp các lực lượng để đấu tranh cho sự độc lập. Năm 1856, các khu vực Tigrd, SOA và Ambara đã đồng ý với nhau dưới sự kiểm soát của Teodorot II. Teo II lên ngôi tên là Negut (Vua của các vị vua). Từ năm 1856 đến 1868, NEU đã tiến hành cải cách và làm suy yếu chế độ phong kiến phong kiến, tập trung vào tay Minh. Anh ấy tổ chức. Một đội quân thống nhất. Hệ thống thuế được thay đổi, thu nhập được quy định và cấm chế độ nô lệ.
Vào những năm 80, Ý chú ý đến Ethiopi. Năm 1870, Ý chiếm vịnh ATT, một số khu vực ở Hồng Hai và đã sử dụng những nơi đó để thâm nhập vào étiop. Vào năm 1886 – 1887, Ý đã cố gắng thâm nhập nhiều lần vào Ethii, nhưng tất cả đều thất bại. Đầu năm 1889, khi trong số các lực lượng phong kiến vĩ đại ở étiipi tranh chấp ngai vàng, Ý đã tận dụng cơ thể đó để hỗ trợ lãnh đạo Manelich II (Manelik) của Vùng SOA lên ngôi. Giữa Manel Thich II và Ý đã ký hiệp ước Uxiali (uecialli) vào ngày 2 tháng 5 năm 1889, sau đó dẫn đầu, biến Etiopi thành vùng đất bảo vệ Ý.
Năm 1890, ý tưởng công khai bảo vệ ở Ethiopi và chiếm giữ Etiop. Vua của Tigra, Menel đã phản đối quyết liệt và phủ nhận sự bảo vệ của Ý ở étiopi. Menelich chuẩn bị lực lượng để chiến đấu chống lại. Một đội quân gồm 11.000 2.000 người đã được tổ chức. Menel Thich đồng ý chiến đấu với các tỉnh, đó là điều mà lịch sử của étiipi chưa bao giờ làm vào thời điểm đó.
Năm 1895, Ý đã mở cuộc tấn công, nhưng vào ngày 1 tháng 3 năm 1896, anh ta đã mất thảm hại trong trận chiến Adua, đã chết 3.000 quân, 3.000 binh sĩ bị thương khác đã chết vì thiếu thuốc và chăm sóc, hơn 3.000 quân đã bị bắt làm tù nhân. Tất cả vũ khí của quân đội Ý đã bị tịch thu. Có 4 chỉ huy nói chung, 2 người chết, 1 người bị thương và 1 người đã bị bắt. Đây là thất bại lớn nhất trong cuộc chinh phạt thực dân Ý.
Vào tháng 10 năm 1896, ý định đã buộc phải ký một hiệp ước hòa bình ở Abeba (Addis Abeba), công nhận sự độc lập của Ethii, hủy bỏ hiệp ước Uxiali và bồi thường cho trận chiến. Cuộc chiến kháng chiến của Ethiii đã giành chiến thắng, bày tỏ sự đoàn kết của người dân Ethii và có ý nghĩa lịch sử lớn đối với phong trào chiến đấu chống lại cuộc xâm lược của người dân châu Phi.
Châu Phi trong thời đại gần đó được chia cho các đế chế của Anh, Pháp và Đức. Vào cuối thế kỷ XIX – vào đầu thế kỷ XX, gần như toàn bộ châu Phi đã bị thôn tính và trở thành thuộc địa của chủ nghĩa đế quốc thuộc địa.
Người dân châu Phi đã dũng cảm đứng lên chống lại sự xâm lược của nước ngoài để bảo vệ sự độc lập của đất nước.

Giáo sư Nguyễn Lân Dũng là một trong những nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học, với hơn 50 năm cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu (Wiki). Ông là con trai của Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, xuất thân từ một gia đình nổi tiếng hiếu học. Trong sự nghiệp của mình, Giáo sư đã đảm nhiệm nhiều vị trí quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân vào năm 2010.