Nước Anh 1918 – 1929

1. Tình hình của nước Anh sau chiến tranh. Đỉnh cao của tầng lớp lao động năm 1918 – 1923

Sau Thế chiến thứ nhất, anh là một trong những quốc gia của trận đấu, đánh bại đối thủ chính của anh, Đức và vẫn là quốc gia thuộc địa nhất. Tuy nhiên, nền kinh tế của ông đã giảm đáng kể do kết quả của cuộc chiến. Ông mất 70% thương gia, vì vậy nền tảng thương mại nước ngoài giảm, chỉ một nửa trước chiến tranh. Khoản nợ của tiểu bang tăng 12 lần so với năm 1914. Từ vị trí của chủ nợ, ông trở thành một con nợ của Mỹ với 5,6 tỷ đô la. Năm 1920, sản lượng công nghiệp của ông giảm 32,5% so với năm 1913

Chiến thắng không chỉ không củng cố vị trí của chủ nghĩa đế quốc Anh mà còn làm suy yếu nó. MI và Nhật Bản không có thiệt hại trong cuộc chiến đã tăng mạnh và cạnh tranh với nước Anh trên khắp các thị trường thế giới.

Trong chiến tranh, chính phủ Anh là chính phủ của Đảng Bảo thủ, Đảng Tự do và Công (Đảng Công nhân). Nhưng chỉ 3 ngày sau khi ký kết thỏa thuận đình chiến, Cong Dang đã rút khỏi chính phủ Liên minh và hoạt động riêng với Cuong Linh được tuyên bố là “mục đích của đảng là chủ nghĩa xã hội” và mục đích này sẽ đạt được bằng cách cải cách. Kết quả của cuộc bầu cử Quốc hội vào ngày 14 tháng 12 năm 1918 là liên minh giữa Đảng Bảo thủ và Đảng Tự do để giữ cuốn sách. Tuy nhiên, bữa tiệc sau đó đã suy yếu.

Sự suy giảm của nền kinh tế đã dẫn đến thất nghiệp thường xuyên và cuộc sống của nhân dân làm việc ngày càng khó khăn, kích thích nhận thức của họ về giác ngộ và tinh thần cuộc đấu tranh của họ. Năm 1918, ở Anh có 1.165 trường hợp được gọi là “xung đột công cộng”. Trong những năm 1919 đến 1921, có 6,5 triệu người trên công chúng. Công nhân không chỉ đưa ra các yêu sách kinh tế mà còn cung cấp tình yêu chính trị. Họ yêu cầu chính phủ phải ngừng can thiệp vào nước Nga Liên Xô, yêu cầu quốc hữu hóa nhiều ngành công nghiệp.

Xem Thêm:  Tình trạng khủng hoảng của Đế quốc Ôxman

Trong bối cảnh này, Quốc hội đã thành lập cuộc họp của Đảng Cộng sản Anh tại London từ ngày 31 tháng 7 đến ngày 1 tháng 8 năm 1920.

Đảng Cộng sản Anh đã kêu gọi mở rộng phong trào để phản đối nước Nga Liên Xô. Phong trào này lan sang quân đội và góp phần phá vỡ cuộc khủng hoảng chính trị ở Anh.

Cuộc bầu cử quốc hội bất thường năm 1923 đã đưa đảng đến chính phủ. Chính phủ công chỉ tồn tại trong một năm, vào cuối năm 1924 trong cuộc bầu cử Quốc hội mới, Đảng Bảo thủ một lần nữa trở lại chính phủ. Nhưng từ đây, vị trí của đảng đã phát triển mạnh hơn trước, thay thế vị trí của đảng tự do để đóng vai trò của phe đối lập với đảng cầm quyền.

2. Sự phục hồi chậm của nền kinh tế Anh. Chính sách nội bộ và bên ngoài của Chính phủ Đảng Bảo thủ năm 1924 – 1929

Năm 1924, Anh bước vào thời kỳ ổn định kinh tế và chính trị. Tuy nhiên, việc phục hồi nền kinh tế tư bản ở Anh diễn ra chậm hơn nhiều quốc gia khác. Sau khi vượt qua cuộc khủng hoảng kinh tế 1920-1921, Anh đã khôi phục và phát triển một số ngành công nghiệp, đặc biệt là các ngành công nghiệp mới như hàng không và điện. Tuy nhiên, nhìn vào toàn bộ nơi các đặc điểm của ngành công nghiệp Anh là thiết bị sản xuất lỗi thời và tổ chức sản xuất lỗi thời, vì vậy nó không thể trong một vài năm nhưng có thể được cải thiện ngay lập tức. Cho đến năm 1929, sản xuất của ông chỉ vào khoảng năm 1913.

Xem Thêm:  Quan hệ Quốc Tế ở khu vực Trung Đông

Vị trí của Đế quốc Anh trong lĩnh vực quốc tế ngày càng yếu đi. Hoa Kỳ và Nhật Bản (sau này cả Pháp và Đức) cạnh tranh quyết liệt với Anh, ngay cả trên các thuộc địa của ông. Sản lượng công nghiệp của Anh năm 1913 chiếm 14,8% sản lượng công nghiệp thế giới, nhưng vào năm 1926-1929, nó chỉ là 9,8%. Trong khi đó, sản xuất của Mỹ trong giai đoạn này tăng từ 37,9% lên 44,1%. Vương quốc Anh vẫn dẫn đầu vốn đầu tư ở nước ngoài, nhưng so với quá khứ, nó ngày càng giảm.

Đảng bảo thủ sau khi giữ chính phủ (từ cuối năm 1924) đã cố gắng giải quyết những khó khăn kinh tế và củng cố chế độ tư bản ở Anh. Năm 1925, chính phủ đã ổn định sự ổn định tiền tệ, đã khôi phục chế độ kim của bảng Anh để duy trì vị trí của loại tiền này trên thế giới. Đồng thời, chính phủ cũng thực hiện nhiều chính sách có lợi cho các chủ doanh nghiệp. Những chính sách này làm cho những người làm việc bị bóc lột hơn, chặt chẽ hơn cuộc sống vốn có của họ. Vào tháng 5 năm 1926, khi ngành công nghiệp khai thác tuyên bố đóng cửa, bãi biển công cộng ngay lập tức bùng nổ trên khắp đất nước, lôi kéo hầu hết các công nhân của tất cả các ngành và thu hút 5 triệu người tham gia, nhàm chán các công viên công nghiệp lớn của nước Anh. Nhưng khi cuộc đình công biến thành một cuộc đấu tranh khốc liệt và chính trị, các nhà lãnh đạo của Liên minh Anh kêu gọi các công nhân ngừng chiến đấu và thỏa hiệp với chính phủ. Kết quả là, chính phủ đã dập tắt phong trào đình công và sau đó chuyển đến tầng lớp lao động

Xem Thêm:  Nước Xiêm trước khi thực dân Phương Tây xâm nhập

Về mặt quan hệ bên ngoài, chính phủ Đảng Bảo thủ thực hiện nhiều chính sách phản động. Mặc dù được cạnh tranh trên thị trường thế giới, thế giới thống trị của Vương quốc Anh vẫn tiếp tục thực thi chính sách lợi dụng Đức để chống lại Liên Xô và Phong trào Cách mạng Thế giới, vì vậy Anh đã tham gia khôi phục tiềm năng công nghiệp, đặc biệt là ngành công nghiệp quân sự Đức. Năm 1927, chính phủ Anh tuyên bố cắt đứt quan hệ với Liên Xô và gây căng thẳng giữa hai nước. Trong khi đó, anh ta thống trị nước Anh để đàn áp sự đàn áp, và anh ta đã tước đi người dân của các nước thuộc địa để làm cho mối quan hệ của anh ta với các nước thuộc địa ngày càng căng thẳng.

Các chính sách phản động của Đảng Bảo thủ đã mang lại những hậu quả có hại cho bên này. Trong cuộc bầu cử vào tháng 5 năm 1929, Đảng Bảo thủ đã thất bại và đảng một lần nữa đến với chính phủ nhờ chính sách chứng minh quyền của người dân. Chính phủ đảng đã tuyên bố nối lại các mối quan hệ ngoại giao với Liên Xô, khôi phục quyền của các cuộc đình công của người lao động và không nghỉ ngơi trong ngày làm việc 7 cho công nhân mỏ.

Nguồn: http://mncatlinhdd.edu.vn/ Tác giả: Nguyễn Tài Cẩn

Nguyễn Lân Dũng

Giáo sư Nguyễn Lân Dũng là một trong những nhà khoa học hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực vi sinh vật học, với hơn 50 năm cống hiến cho giáo dục và nghiên cứu (Wiki). Ông là con trai của Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân, xuất thân từ một gia đình nổi tiếng hiếu học. Trong sự nghiệp của mình, Giáo sư đã đảm nhiệm nhiều vị trí quan trọng như Chủ tịch Hội các ngành Sinh học Việt Nam, Đại biểu Quốc hội và được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân vào năm 2010.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *